Trong một hang sâu, có người bị trói cả đời quay mặt vào vách đá.
Phía sau, ánh lửa hắt bóng những hình người và vật lên vách.
Người ấy nhìn bóng, và tưởng đó là thế giới thật.
Rồi một hôm, xiềng xích rơi xuống.
Anh quay đầu lại… chói mắt… hoảng sợ…
Và anh chần chừ không dám bước ra.
Bởi vì cái đã quen thuộc, đôi khi an toàn hơn cả sự thật.
Có một người sống trong căn phòng kín, quanh năm ánh sáng chỉ từ một chiếc đèn nhỏ.
Anh vẽ lên tường những hình ảnh, gán cho chúng ý nghĩa – gọi đó là “thế giới”.
Một ngày, có kẻ lạ gõ cửa, nói:
– “Mọi thứ ngươi đang thấy chỉ là bóng của chính mình.”
Anh phản ứng, nổi giận, cho đó là ngạo mạn.
Nhưng từ đó, lòng anh không còn yên nữa.
Và sau một đêm mất ngủ dài, anh… mở cửa.
Những niềm tin ta không kiểm tra:
“Tôi là người như thế này.”
“Thế giới là như vậy.”
“Phải thành công mới có giá trị.”
Những mô hình xã hội lập trình: Cách nghĩ về tình yêu, công việc, đạo đức, danh tiếng…
🪨 Chúng ta sống với những “ý niệm về sự vật”, chứ không phải “sự vật như nó là”.
Chọn một niềm tin sâu trong bạn. Hỏi:
“Niềm tin này đến từ đâu?”
“Tôi từng được ai nói điều đó?”
“Tôi có từng tự mình kiểm chứng nó không?”
Ghi lại phản ứng đầu tiên khi thấy điều gì “trái niềm tin” – và hỏi:
“Tôi đang phản ứng với sự thật – hay với cái bóng của một định kiến?”
“Không phải bạn phải ra khỏi hang.
Mà là nhận ra: mình đang trong hang.”
– Krishnamurti
➡️ Tiếp tục đến: [Người Đeo Mặt Nạ Tâm Hồn]
Khi thấy những bóng hình, bạn sẽ bắt đầu đặt lại câu hỏi: “Tôi là ai?”, và đó là khi chiếc mặt nạ bắt đầu lung lay.