Có một khu vườn từng rất đẹp.
Nhưng chủ nhân nó quá bận để quan tâm.
Mỗi ngày qua đi, cỏ dại mọc lên… sâu bệnh lan tràn…
Dần dần, vườn không còn là vườn – mà là một vùng hoang dã hỗn độn.
Tâm trí của chúng ta… cũng vậy.
“Người trồng vườn quên tay”
Có một người được tặng một khu vườn nội tâm từ khi sinh ra.
Mỗi cảm xúc là một loại cây.
Mỗi ý nghĩ là một hạt giống.
Nhưng anh ta chỉ chú ý đến… các khu vườn người khác.
Anh ta quên chăm sóc vườn của mình.
Rồi một ngày, anh thấy tâm mình ngột ngạt, bực bội, mất kiểm soát.
Anh trách đời. Trách người. Trách nghiệp.
Nhưng thực ra… anh chỉ cần quay lại và cầm cuốc.
Cảm xúc bị đè nén = rễ cây bị bóp nghẹt
Niềm tin giới hạn = hàng rào mục nát không biết
Lo âu – sợ hãi = sương mù dày phủ lối đi
Thói quen vô thức = dây leo phủ lên ánh sáng
🌫️ Không phải bạn đang sống sai, chỉ là bạn không sống có chủ.
Buổi sáng: 3 phút ngồi yên, hỏi: “Hôm nay tâm mình đang ra sao?”
Trong ngày: Khi cảm xúc dâng lên, không phản ứng vội – chỉ nhìn.
Buổi tối: Viết một dòng: “Hôm nay có hạt giống nào mình gieo trong tâm trí?”
🌱 Tâm trí, nếu không được chăm sóc, sẽ mọc đầy những thứ bạn không hề muốn.
“Hãy làm chủ tâm trí của mình, nếu không nó sẽ làm chủ bạn.”
– Osho
“Kẻ không chăm sóc nội tâm mà đi sửa thế giới, chẳng khác nào bỏ vườn mà đòi mùa.”
– Lão Tử
➡️ Tiếp tục đến: [Người Trở Về Không Mang Theo Gì]
Khi tâm trí đã được chăm sóc, bạn không còn tìm gì ở bên ngoài. Tự do đến từ bên trong.