Trong mỗi người luôn tồn tại hai giọng nói.
Một tiếng nói khuyến khích, một tiếng thì hoài nghi.
Một phần muốn phá bỏ giới hạn, phần kia thì giữ lấy cái đã quen.
Và rồi, giữa hai tiếng nói đó... ta đứng lặng, không bước được.
Người ta gọi đó là “lưỡng nan”. Nhưng sâu hơn, đó là cuộc đối thoại giữa các tầng của cái tôi.
“Có một người sống cùng với một kẻ vô hình”
Mỗi sáng thức dậy, người ấy lại nghe thấy những lời như sau:
– “Đừng làm điều đó, mày không đủ giỏi đâu.”
– “Phải làm tốt hơn. Mọi người đang chờ xem mày thất bại.”
– “Tại sao lại yên ổn thế? Sắp có biến đấy.”
Họ không biết đó là tiếng nói bên trong, họ tưởng đó là… chính mình.
Cho đến một hôm, người ấy học cách… lắng nghe mà không phản ứng.
Và kẻ vô hình kia, dần dần, im lặng trong sự sáng tỏ.
Tâm trí chia mọi thứ thành hai phe:
Tốt/Xấu
Thành công/Thất bại
Làm đúng/Làm sai
Được yêu/Bị bỏ rơi
Từ đó, cuộc đối thoại nội tâm không ngừng diễn ra, như một phiên tòa không bao giờ khép lại.
⚖️ Không phải bạn bị ai phản đối – mà là chính bạn tự chia mình thành hai phần đối lập.
Gợi ý:
Mỗi khi thấy một tiếng nói “tranh luận”, hãy dừng lại và hỏi:
“Ai đang nói?”
“Tôi có cần tin theo giọng nói này không?”
Quan sát mà không phán xét:
Không kết luận
Không tiếp lời
Chỉ nhìn thấy như là
🎧 Có thể kết hợp một đoạn audio thiền ngắn: “Im lặng không phải để né tránh, mà để nghe được sự thật không lời”
“Bạn nghĩ mình đang suy nghĩ. Nhưng thực ra, bạn chỉ đang nghe lại những gì đã từng được lặp đi lặp lại trong đầu từ rất lâu.”
– Krishnamurti
➡️ Tiếp tục đến: [Khu Vườn Không Người Làm Chủ]
Nếu không nhận ra được các cuộc đối thoại nội tâm, bạn sẽ để tâm trí mọc đầy cỏ dại không kiểm soát.