Có một người mỗi sáng đều soi gương, chọn một chiếc mặt nạ rồi mới bước ra đường.
Mặt nạ lịch thiệp nơi công sở.
Mặt nạ mạnh mẽ khi ở cùng người thân.
Mặt nạ vô cảm giữa đám đông.
Dần dần, anh ta quên mất gương mặt thật của mình.
Và rồi, khi ở một mình…
…anh cũng thấy lạ lẫm với chính mình.
Người ấy có một chiếc tủ gỗ lớn, bên trong là hàng trăm chiếc mặt nạ.
Mỗi chiếc khắc một vai: người tốt – người bận rộn – người thành công – người đáng thương…
Cứ mỗi lần gặp ai, anh lại thay một mặt nạ cho phù hợp.
Cho đến khi, một đêm nọ…
…anh không tìm thấy chiếc mặt nào phù hợp với chính mình.
Và anh bắt đầu sợ ánh gương.
Không phải vì mặt mình xấu…
Mà vì đã quá lâu rồi, anh không còn biết đâu là mình thật.
Vai trò: Cha mẹ, lãnh đạo, con ngoan, học sinh giỏi…
Kỳ vọng xã hội: Phải mạnh, phải tử tế, phải không được sai.
Tự bảo vệ: Không dám yếu, không dám thật, không dám xấu.
Thói quen: Nói những điều dễ nghe, cười khi không vui, gật khi muốn lắc.
🎭 Mặt nạ không xấu – nhưng đeo quá lâu, bạn sẽ quên cả cách thở bằng khuôn mặt thật.
Gợi ý:
Đứng trước gương mỗi sáng, nhìn vào mắt mình 2 phút – không điều chỉnh biểu cảm.
Viết ra 3 câu bạn thường nói, nhưng không thật lòng – rồi tự hỏi: tại sao?
Trả lời câu hỏi này, mỗi tối: “Hôm nay, tôi có sống thật lòng được phút nào không?”
🌬️ Tự do bắt đầu từ việc nhìn thấy chính mình, không sợ hãi.
“Mỗi chiếc mặt nạ che đi nỗi sợ bị tổn thương. Nhưng khi bạn dám để lộ vết thương, bạn mới có thể được chữa lành.”
– Osho
➡️ Tiếp tục đến: [Kẻ Đối Thoại Trong Đầu]
Khi bạn đã gỡ mặt nạ, bạn mới nghe rõ được tiếng nói thật – và cả tiếng thì thầm sai khiến bên trong.